08/06/2010
Hôm nay mình nhìn thấy rất nhiều sao, thật là thích. Lúc sớm ngôi sao sáng nhất trên bầu trời là ngôi sao của riêng mình đã xuất hiện nhưng nó đã sớm biến mất, giống như ngôi sao trong lòng mình cũng vậy, cứ thoát ẩn thoát hiện làm mình thấy rất buồn.
mình lúc nào cũng nhớ tới ngôi sao ở xa ấy mà không có cách nào đến gần được vì nó quá chói mắt chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn. Nhjù lúc mình đã muốn bỏ cuộc không mơ tới cái ước mơ cao xa ấy nữa nhưng mình không làm được. Mình không biết phải làm thế nào để có thể tiếp tục đứng vững. Nếu được gặp người hẳn sẽ rất vui, nhưng nếu không gặp mặt không có tin tức gì của người thì lại lo lắng. Không biết giờ này người đang làm gì, ở đâu, với ai? Mình luôn tự hỏi những câu hỏi như vậy và rồi lại tự mình trả lời mình vì người đâu có nghe được lời mình nói.
Sáng mai thi rồi nhưng mình phải làm thế nào đây? Mình không thể tập trung vào việc gì cả, chỉ mong được gặp người một lần dù chỉ là một giây ngắn ngủi thui cũng đủ làm mình cảm thấy hạnh phúc rùi.
Ôi! sao yêu một người lại phải chịu nhiều đau khổ như vậy? Nếu đã biết trước tha rằng trước đây đừng quan tâm đến người, đừng chú ý đến người làm gì để giờ đây phải chịu đựng nhjù nỗi buồn đến thế.
Người giống như những ngôi sao trên bầu trời cao và xa kia mình phải làm thế nào để có thể với tới được người. Trong khi minh chỉ là một người rất bình thường không có gì đáng để người chú ý đến, không bao giờ có cơ hội để được ở bên người.
Nhưng tôi yêu người!Mãi mãi yêu người!
Trọn đời chi yêu mình người mãi mãi không thay đổi!
Người có biết đâu phía sau người luôn có một người là tôi dõi theo người từng bước! Luôn trao trọn con tim cho người! Yêu người như ngày đầu mới yêu!
Tôi yêu người!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét