16 tháng 6, 2010

Ngày tháng năm

Tối qua mất điện thật nóng ở nhà cũng chẳng ôn bài được nên mình đã đi chơi.
mình bắt xe bus đi xuống Hà Đông chơi. cứ hẹn với nó mãi mà không xuống được làm nó bảo mình kiêu quá cơ mời mãi mà không xuống nó chơi nên hôm qua nhân tiện mất điện đã kiếm cớ đi chơi. Thế là tiện cả 2đường luôn.hihi
Mình đợi mãi mới bắt được xe zùi còn không biết đường nữa chứ. hix
Đợi mãi mới liên lạc được với nó, mình cũng thấy hơi sợ. Nếu mà không gọi được nó thì mình làm thế nào mà về được đây. hix
Có vào mới biết nó sống như thế nào, hix. Cả tuần không được ăn bữa cơm nào chỉ toàn mì tôm với bánh mì, mình nhìn mà đau lòng quá.
Đợi nó ăn xong 2đứa đi chợ Phùng Khoang chơi, ở đó nhiều đồ thật nhưng mình chẳng thấy cáj gì đẹp cả. Thật za chỉ cần đi chơi cùng nó là thấy vui rồi không cần biết là đi đâu. Mà cũng may hôm qua mình sang đó nếu không....
Mình không hiểu nó tiêu xiền kiểu gì mà sao tốn thế? Chiều chủ nhật đi ví còn dày cộp mà hôm qua đã kêu hết tiền rồi. Thật không thể hiểu nổi???
Hôm qua chua đi được nhiều nơi và cũng không mua được gì nhưng mình thấy rất vui, à nó còn mua dây và cột tóc cho mình nữa. Thực sự mình thấy vui.
2đứa đi chơi một hồi rồi nó lấy xe chở mình về mặc dù là bất đác dĩ. hi
Mình bắt nó chở mình về dù nghĩ cũng tội thật, đường thì xa, trời thì lại tối mà phải chở mình về rồi lại quay xe về nhưng nó hứa sẽ chở mình về rồi với lại mình là con gái đi một mình tối thì cũng nguy hiểm.
Nó nói mình sang chơi muộn nhưng mình thấy nó cũng rất vui, nó nói nhiều hơn bình thường.hi
Thấy nó hãnh diện nói với bạn cùng phòng là:"hôm nay chị tớ mang tiền sang cho tớ đấy". Nghe buồn cười và thấy nó vẫn trẻ con thật.
Cuối tuần về mình phải mắng nó một trận mới được. Cái tội tiêu tiền như ném đi ấy.hix
Hôm nay nóng quá mình không viết nữa, mình phải đi tránh nóng đây. hihi
Bye các bạn nhé!

14 tháng 6, 2010

Ngày tháng năm

08/06/2010
Hôm nay mình nhìn thấy rất nhiều sao, thật là thích. Lúc sớm ngôi sao sáng nhất trên bầu trời là ngôi sao của riêng mình đã xuất hiện nhưng nó đã sớm biến mất, giống như ngôi sao trong lòng mình cũng vậy, cứ thoát ẩn thoát hiện làm mình thấy rất buồn.
mình lúc nào cũng nhớ tới ngôi sao ở xa ấy mà không có cách nào đến gần được vì nó quá chói mắt chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn. Nhjù lúc mình đã muốn bỏ cuộc không mơ tới cái ước mơ cao xa ấy nữa nhưng mình không làm được. Mình không biết phải làm thế nào để có thể tiếp tục đứng vững. Nếu được gặp người hẳn sẽ rất vui, nhưng nếu không gặp mặt không có tin tức gì của người thì lại lo lắng. Không biết giờ này người đang làm gì, ở đâu, với ai? Mình luôn tự hỏi những câu hỏi như vậy và rồi lại tự mình trả lời mình vì người đâu có nghe được lời mình nói.
Sáng mai thi rồi nhưng mình phải làm thế nào đây? Mình không thể tập trung vào việc gì cả, chỉ mong được gặp người một lần dù chỉ là một giây ngắn ngủi thui cũng đủ làm mình cảm thấy hạnh phúc rùi.
Ôi! sao yêu một người lại phải chịu nhiều đau khổ như vậy? Nếu đã biết trước tha rằng trước đây đừng quan tâm đến người, đừng chú ý đến người làm gì để giờ đây phải chịu đựng nhjù nỗi buồn đến thế.
Người giống như những ngôi sao trên bầu trời cao và xa kia mình phải làm thế nào để có thể với tới được người. Trong khi minh chỉ là một người rất bình thường không có gì đáng để người chú ý đến, không bao giờ có cơ hội để được ở bên người.
Nhưng tôi yêu người!Mãi mãi yêu người!
Trọn đời chi yêu mình người mãi mãi không thay đổi!
Người có biết đâu phía sau người luôn có một người là tôi dõi theo người từng bước! Luôn trao trọn con tim cho người! Yêu người như ngày đầu mới yêu!
Tôi yêu người!

10 tháng 6, 2010

Fly me to the moon

Hãy đưa em tới vầng trăng kia.
Và để em được đùa vui bên những vì sao
Để em thấy được mùa xuân là như thế trên sao mộc, sao hoả.
Em muôn nói
Anh hãy nắm lấy tay em!
Em muốn nói
Người yêu ơi, anh hãy đến bên em.
Tràn ngập trái tim em là những bài hát.
Hãy để em cất tiếng hát thêm một chút nữa.
Anh và em hãy yêu nhau mãi!
Em chỉ muốn nói những lời thật lòng trong em.
Chỉ muốn nói rằng
Em yêu anh!

Phải làm sao đây?

Phải làm sao đây? Tôi chỉ có thể đứng nhìn. Ngay đến một câu chào ngắn cũng không thể mở lời. Bàn tay tôi trở nên lạnh đến mức giá băng.Xin người đừng nắm lấy! Bây giờ, tôi sẽ phải để người ra đi.
Phải làm sao đây? Người cứ mãi xa tôi thêm, chỉ có nước mắt đong đầy trái tim tôi. Dù cố gắng để che dấu, nhưng cũng không thể ngăn lại được. Cuối cùng cũng không thể giữ người! Tình cảm này tôi biết phải làm thế nào đây? Xin đừng quên những ký ức về tình yêu đôi ta!
Dù cho có gặp được người có thể làm người cười. Đến cả sự chia ly đau đớn này. Thật may mắn bởi đó là người. Hơi thở như nghẹn lại...

8 tháng 6, 2010

Mặt Trăng và các Vì Sao

Đã lâu không được tin anh
Tự hỏi chuyện gì đang xảy ra?
Không thể đợi chờ tin của anh được!
Trái tim em trở nên khắc khoải
Không gặp anh dù chỉ một lát
Thật là lạ lùng và khó chịu!
Tự hỏi có phải trái tim anh đã thay đổi hay không?
Không thể đợi chờ tin của anh được!
Trái tim em trở nên vô vọng!
Hàng đêm, em mở cửa sổ nhà mình và thú nhận với mặt trăng và những vì sao!
Thú nhận trái tim em đau đớn vì anh!
Bày tỏ trái tim mệt mỏi của em với mặt trăng và những vì sao.
Và hỏi các vì sao
Bây giờ anh đang làm gì, ở đâu, với ai?
Đó là những câu hỏi luôn hiện za trong đầu em khi nghĩ về anh!
Sao chưa bao giờ anh nghĩ về em như em đã nghĩ về anh?
Em luôn cô đơn
Nhưng sau này em sẽ tìm những vì sao và nhớ đến anh!
Hy vọng anh sẽ hiểu được em.

1 tháng 6, 2010

Làm sao mới tốt!!!

Chỉ như một bước thôi. Nếu tôi để người ra đi, nước mắt cứ rơi.
Chỉ như một bước thôi. Nếu người ra đi nước mắt sẽ càng rơi thêm nhiều.
Dù có giang tay ra, dù có đưa tay ra. Hướng đế một nơi không thể chạm được.
Phải làm sao đây? Phải làm sao đây? Người đã đi rồi.
Phải làm sao đây? Phải làm sao đây? Người đã để lại tôi và ra đi.
Tôi yêu người! tôi yêu người! Thử gọi thật to người. Nhưng người không thể nghe thấy! Bởi chỉ có tiếng trái tim này đang gào thét.

Suốt cả ngày tôi luôn cố gắng để xoá bỏ nhưng lại hiện ra.
Suốt cả ngày là câu từ biệt nhưng rồi lại hiện ra.
Dù có giang tay ra, dù có đưa tay ra. Hướng đế một nơi tôi không thể ôm vào lòng
Phải làm sao đây? Phải làm sao đây? Người đã đi rồi.
Phải làm sao đây? Phải làm sao đây? Người đã để lại tôi và ra đi.
Tôi yêu người! tôi yêu người! Thử gọi thật to người. Nhưng người không thể nghe thấy! Bởi chỉ có tiếng trái tim này đang gào thét.
Suốt cả ngày tôi luôn cố gắng để xoá bỏ nhưng lại hiện ra.
Suốt cả ngày là câu từ biệt nhưng rồi lại hiện ra.

Anh đang đọc đúng không??
Vì chỗ em đứng quá vắng vẻ.
Mà chỗ anh đứng lại quá đông người vây quanh anh!
Nên em không thể nhìn thấy anh được.
Anh làm ơn đừng đứng ở nơi nào em không nhìn thấy!
Anh hãy bước lại nơi em nhìn thấy được!
Để em có thể nhìn thấy anh.
Xin anh hãy cho phép em.

Điều này em sẽ luôn nói nên mỗi ngày anh hãy nghe thật rõ..........
EM YÊU ANH!